Bài viết của bạn Trần Nguyễn Nhuận An. Sinh viên Chuyên ngành Tâm lý hoc, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh
“Chào cậu. Tớ viết lá thư này gửi cậu, một người đã mất.
Thú thật thì, tớ cũng chẳng chắc được lý do tớ viết lá thư này là để làm gì nữa gì nữa. Có lẽ là vì lòng tớ còn nặng trĩu, bởi những nỗi niềm đang còn âm ỉ, vì những thắc mắc, những lời nhớ thương mà tớ chưa kịp nói cùng cậu. Hoặc có lẽ là vì tớ luôn nhớ đến một ngày nọ, một ngày chẳng nắng cũng chẳng mưa, cậu bỗng dưng hỏi tớ rằng, tớ có biết người tự kỷ được khả năng tự sát cao gấp 8 lần người bình thường không hay không? Tớ nhớ khi ấy tớ đã rất lo lắng. Để rồi khi cậu chỉ phẩy tay đi rồi bảo cậu không làm vậy đâu…
Ấy vậy mà cậu làm rồi.
Lặng lẽ rời khỏi thế giới này, không để lại cho tớ bất kì điều gì trừ đôi tai nghe cậu yêu thích – đôi tai nghe mà tớ chỉ vô tình khen qua rằng chất lượng cách âm của nó thật tuyệt. Đôi lúc, khi bài hát hai ta thích vang lên, tớ sẽ bắt đầu bật khóc. Cậu đã thấy những gì? Trải qua những gì? Thế giới này qua lăng kính của cậu vào khi đó đã trông ra sao? Để cậu phải rời đi lặng lẽ đến thế? Vì sao bài báo cậu chia sẻ về tự kỷ là điều cuối cùng để tớ có thể biết được cậu đang đau khổ? Bất tri bất giác, tất thảy những câu hỏi ấy dần trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng tớ.
Có lẽ là vì tớ học tâm lý, nên việc thổn thức cho câu trả lời này dần đã thành thói, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì tớ nhớ cậu, như một nỗi thắc mắc khôn nguôi. Nên tớ muốn hiểu tại sao, điều gì đã khiến cậu phải lựa chọn như vậy. Nên tớ đã lục tìm lại từng đoạn tin nhắn của hai chúng mình, đào lại mọi ngóc ngách trong ký ức về cậu trong tớ, thử tìm câu trả lời. Để rồi tớ có thể ngồi lại cùng cậu, trò chuyện với cậu rằng: “Đây có phải là lý do mày rời đi không?” “Đây có phải là nỗi đau mà mày đã thấy?” “Nếu tao hiểu được nó sớm hơn, nếu nhân gian này khác đi một chút, có phải mày đã không rời đi không?”
Tớ biết cuộc đời này chẳng có được mấy “nếu như”, nhất là đối với câu chuyện của chúng mình. Tớ biết thế giới quan tớ cố giả lập lại sẽ chẳng thể nào hoàn toàn giống điều cậu từng thấy. Nhưng tớ vẫn muốn làm như vậy. Có một xúc cảm gì đó trong tớ khiến tớ thật khó lòng buông bỏ – có lẽ là không cam lòng. Vì với tớ, cậu là một trong những người bạn đáng trân quý nhất thế gian. Cậu tuy đôi lúc thật ngây ngô nhưng quá đỗi chân thành. Đôi lúc thật mù mờ với nhân gian, nhưng lại cực thông minh nhạy bén. Là một người tuy thoạt đầu trông có vẻ vô tâm, nhưng là người chứa đựng nhiều cảm xúc hơn bất kì ai. Vậy nên tớ vẫn muốn thấy thế giới này trong mắt cậu. Để hiểu cậu thêm chút thôi, để con tim thổn thức này có thể tìm chút minh tường. Để có thể cùng cậu…. “Nếu như mà…”
~~~~~
“Nếu như mà, tao biết được điều này sớm hơn thì có tốt hơn không?” Đó là câu cậu hỏi tớ, sau khi nhận được chẩn đoán tự kỷ, ở cái độ tuổi hai mươi hai. Độ tuổi quá muộn cho thời gian can thiệp vàng. Chí ít, tớ nhớ là vậy. Độ tuổi vàng để can thiệp hỗ trợ trẻ tự kỷ là từ 0-6 tuổi mà phải không?
Kì thật, tớ cũng không biết nữa. Công bằng mà nói, cậu cũng chẳng phải là một người dễ để có thể phát hiện chứng tự kỷ. Cậu trông khá “bình thường”. Hơn cả, ở một mức nào đó, cậu trông như giao tiếp và tương tác với xã hội rất tốt (mà sau này tớ mới biết phía sau đó là những cơn kiệt sức kéo dài). Trước khi nhận chẩn đoán là tự kỷ, cậu cũng đã luôn phải chật vật với một đống “bệnh danh” khác: trầm cảm, lo âu, rối loạn lưỡng cực, sang chấn tâm lý phức hợp, thậm chí, rối loạn nhân cách ranh giới. Tất thảy chúng đều thể hiện được đúng đắn một phần khó khăn của cậu. Cũng phải, chúng là những bệnh đồng mắc, hoặc dễ bị chẩn đoán nhầm từ phổ tự kỷ ở nữ. Vậy nên có gì đó ở tất cả những “bệnh danh” này chưa bao giờ miêu tả đủ, tận tường được rằng vì sao cậu lại chật vật đến thế. Cậu quá nhạy cảm, quá dễ bị tổn thương bởi mọi thứ. Đến mức dẫu trải qua bao nhiêu năm tham vấn trị liệu, rất nhiều sang chấn khúc mắc đã vượt qua, cậu vẫn cứ phải vật lộn như vậy, để rồi dần tuyệt vọng với chính mình.
Vậy nên… “Biết muộn còn hơn không nhỉ…?” Tớ hỏi cậu.
“Ừ. Có lẽ vậy.” Cậu đăm chiêu thở dài. “Nó khiến cuộc đời này của tao có lý hơn hẳn…” Cậu bảo. Nó giải thích cho lý do cậu mệt mỏi đến thế, chỉ để cố gắng “trông bình thường”. Vì sao cậu lại “nhạy cảm” với vạn vật đến thế, đến từng “kết cấu” của thức ăn, từng độ chói của ánh sáng, từng tiếng tích tắc của tiếng chuông đồng hồ. Nó giải thích được vì sao bên ngoài trông cậu có vẻ là một người giao tiếp rất tốt, nhưng việc phải “giải mã” những “manh mối giao tiếp” này cũng đủ để hút cạn năng lượng của cậu.
Nhưng lời giải thích ấy có vẻ như đã đến quá chậm. Đủ chậm để cậu quen với việc nội quan hóa hết mọi khó khăn của mình vào bên trong, rằng: đó không phải là một khiếm khuyết tự nhiên, mà chỉ là do cậu “đang nhạy cảm quá mức”. Đủ chậm để cậu đã quen với việc khi gặp tất thảy những khó khăn ấy, chưa một lần nào, cậu biểu hiện nó rõ ra rõ ràng. Cậu đó là lỗi sai của chính mình, cố gắng đối phó, rồi tuyệt vọng, rồi kiệt sức, rồi tự trách không hiểu vì sao mình phải chật vật những điều nhỏ nhặt như vậy.
Tớ nhớ, có một lần cậu đã dằn vặt bản thân rất lâu. Khi ấy, cậu đã hét lớn, rồi chạy ra khỏi phòng rồi đập cửa thật mạnh sau khi không nhờ được bạn cùng phòng tắt tiếng điện thoại trước khi ngủ. Cậu bảo mục đích là để tìm một góc nhỏ để trấn tĩnh, trong cơn tức giận, trong cơn hoảng loạn. Từ ngày đó, cậu dường như đã bị cô lập trong phòng, vì bị bảo là một người lập dị, thích gây khó dễ với người khác và có khuynh hướng bạo lực.
Khi ấy, cậu kể với tớ rằng, tuy cậu tuy bực bạn cùng phòng, nhưng thật ra cậu ghét chính bản thân mình hơn tất thảy. Vì người “bình thường” sẽ chẳng ai tức giận, hoảng loạn đến mất kiểm soát đến thế chỉ vì một chiếc điện thoại phát tiếng sau 11h đêm cả. Cậu bắt đầu hoài nghi khả năng thích nghi của mình, đến mức, cậu hỏi tớ: “Tao có xứng đáng để được sống không?”. Chỉ với những kích thích nhỏ nhặt như thế, chỉ những mâu thuẫn xã hội đơn giản như thế, đã khiến não cậu trở nên đông cứng. Vậy thì sau này hàng vạn những chông gai ngoài kia, khi nào cậu cũng đều phải suy sụp đến mức này hay sao…? Cậu lập luận với tớ như thế. “Tao thật sự… rất mệt rồi…” Tớ vẫn nhớ như in khi ấy, cậu đã gục xuống bàn, tuyệt vọng thì thào câu nói ấy.
Quả thật, tớ không hiểu. Vì sao một chút khó chịu về giác quan lại có thể khiến cậu căng thẳng như vậy? Nếu không hiểu tại sao cậu lại như vậy, có lẽ tớ cũng sẽ bất ngờ khi cậu hành xử như thế đôi chút. Cũng sẽ hoảng sợ, cũng sẽ né tránh cậu nếu chẳng biết cậu là ai. Nhưng nếu tớ biết cậu là một người tự kỷ thì sao? Một người mà – có thể “trơ” quá mức, hoặc nhạy cảm quá mức với một số kích thích giác quan nào đó. Rằng nếu não bộ của tớ không thể nào lọc đi được những âm thanh xung quanh, để rồi mọi âm thanh đó lấp đầy não tớ, tước đi khả năng hoạt động minh mẫn của não bộ? Nếu vậy, nếu khi ấy, tớ chỉ cần đem cậu ra khỏi môi trường ấy, và thông cảm cho cậu hơn – thì nó có giảm bớt được cảm giác cô đơn lạc lõng của cậu không? Nếu khi ấy, bản thân cậu hiểu rằng đây đã luôn là khó khăn bẩm sinh của mình, thay vì là một “tính xấu vì sao mãi cậu không thể vượt qua”, thì cậu có thể dịu dàng hơn với những khó khăn của chính mình, có thể bớt trách móc bản thân hơn không…?
Tớ không dám chắc. Cậu có vẻ đã cảm giác lạc lõng quá lâu, gồng mình quá nhiều. Cậu đã cố gắng đáp ứng xã hội thành thói quen, dẫu nó khiến cậu kiệt sức đến đâu đi chăng nữa. Vì “bình thường” – có lẽ với xã hội, với tớ, và với cậu – có lẽ đều là một “đặc quyền đáng được tôn vinh” hơn là một sự “bất thường” kì lạ nào đấy. Có mấy ai mong mình được người nhìn với một ánh mắt dị nghị, một thái độ hoài nghi, hay một xúc cảm thương hại? Có mấy ai cảm thấy không đau khổ khi không thể yêu thương người mình trân trọng một cách đúng cách, phản hồi họ một cách đủ đầy? Có mấy ai không cảm thấy cô đơn, bất lực khi không thể nào học được cách kết nối với xã hội ngoài kia? Nhưng ngược lại, có mấy ai chẳng thấy sợ hãi, thấy bất ngờ khi thấy ai đó bực nhọc chỉ vì một xúc tác nhỏ, một âm thanh quá ồn ở một nơi công cộng nào đó? Thú thật, trong đôi mắt đang còn nhỏ hẹp này của tớ, thật chẳng có mấy ai…
Đó có phải là lý do cậu rời đi không…? Vì trong đôi mắt đang còn túng quẫn bởi tuyệt vọng của cậu, thế giới này thật cô đơn? Vì cậu cảm thấy không được chấp nhận ở nhân gian này một cách thông thường? Cậu đã luôn được kì vọng là một người “bình thường”, thậm chí, là một người “xuất sắc”. Cậu đã luôn đạt được một số thành tích đáng nể trong quá trình học tập, và trừ vài lúc cậu “lag” (cậu hay dùng từ đó cho cơn suy sụp), cậu vẫn có khả năng “học” cách giao tiếp với xã hội ngoài kia – dù rằng nó khiến cậu kiệt sức một khoảng dài sau đó.
Đó có phải là lý do cậu rời đi không…? Vì những nỗ lực dẫn đến kiệt sức của cậu giờ đây có được đáp án rằng “Cậu sẽ không vượt qua được nó, mà chỉ có thể sống với nó mà thôi.”? Cậu từng cười bất lực nói với tớ rằng, nụ cười này, ánh mắt này, đều là cậu “học” cả đấy. Nhìn vào ánh mắt của người khác bao lâu, mỉm cười khi nào, nhướng lông mày tỏ ra hứng thú ra sao,… – tất cả, đều là cậu phải “học” cách để tương tác với thế gian. Vì vậy, trong thâm tâm cậu vẫn luôn sợ cảm giác ai đó nhìn thấu, rằng cậu là “một kẻ giả tạo”, ai đó sẽ nhìn thấy lớp mặt nạ của cậu, rồi tránh xa. Thực tế, tớ cũng từng có chút “ngượng” khi thấy cách cậu tỏ ra hứng thú với câu chuyện của tớ. Tớ từng nghĩ cậu thật thảo mai và mưu mô (thật xin lỗi vì nhẽ ra đây phải là lá thư tưởng nhớ cậu), chỉ là, dần quen cậu rồi, cậu vẫn sẽ giữ thói quen như thế, dù chẳng có bất kì ý xấu nào. Hóa ra, đó là “masking” – thuật ngữ cậu dạy tớ. Cách mà một người tự kỷ học cách “ngụy trang”, hay “đeo mặt nạ” bằng cách bắt chước những cử chỉ cảm xúc của người khác để có thể thuộc về xã hội, và không bị bắt nạt. Có phải vì cậu cảm thấy cậu sẽ luôn phải đeo chiếc mặt nạ ấy, gánh gồng đến cuối cuộc đời mới có thể được xem là “bình thường” hay không…?
Nói đến đấy, kì thật, nếu cậu không thử nói với tớ khó khăn của cậu để cậu có thể phần nào thả lỏng với tớ, có lẽ tớ cũng sẽ không bao giờ nghĩ cậu “bất thường”. Liệu đó có thật sự là ánh mắt không phân biệt không phán xét của tớ, hay đó là một kì vọng hiển nhiên mà tớ, hay xã hội này vô thức dành cho cậu, hay mỗi người tự kỷ “high functioning” – người tự kỷ có khả năng hoạt động bình thường trong xã hội hay không? Mấy ai tin cậu tự kỷ, khi chính cậu nói ra? Khi cậu vẫn luôn có thể nhìn vào mắt tớ mỉm cười (dù đôi lúc trông hơi gượng ép), khi cậu luôn đạt đỉnh cao trong học tập, và khi trông cậu có vẻ biết cách “nắm bắt” xã hội. Cậu từng bật cười nói với tớ, giáo viên cậu trước đấy của cậu nhìn cậu với ánh mắt chắc nịch và phán xét, rằng chắc chắn cậu không hề tự kỷ, bởi cậu biết giao tiếp bằng mắt, bởi vì cậu phản hồi với cảm xúc của người khác. Nếu một tâm lý gia còn nhìn cậu với một ánh mắt khước từ như thế, mấy ai sẽ ghi nhận những khó khăn của cậu? Có lẽ cậu đã chưa tìm gặp được một chuyên quen với hỗ trợ người tự kỷ trưởng thành chăng? Chỉ là, bấy giờ thậm chí dù khi đã được nhận chẩn đoán tự kỷ, cậu vẫn luôn có một cảm giác như là một kẻ giả mạo.
Xã hội này dần đang cố gắng làm quen với hai từ “tự kỷ” một cách cởi mở hơn. Nhưng có lẽ cũng chưa đủ nhiều để cậu “không tự ti” với “danh tính” đó. Cậu chẳng đủ tiêu chuẩn cho những ấn tượng về một người tự kỷ “điển hình”: những đứa trẻ không biết nói chuyện, những đứa trẻ khó khăn trong xã hội, những đứa trẻ thích những điều cứng nhắc một cách lộ liễu – thay vì một người cũng đang gặp những khó khăn tương tự, chỉ là họ nuốt nó vào trong, tự trách chính mình, và dùng trí thông minh của mình để một mình lặng thầm vật lộn với chúng.
Có phải điều đó đã khiến cậu cảm thấy cô đơn hơn không? Một nỗi e ngại rằng sẽ không có ai lắng nghe khó khăn của mình? Hay thậm chí, có lắng nghe, người ta vẫn sẽ tiếp tục đặt lên cậu một kì vọng về việc trở nên “bình thường”, thay vì đưa ra một bàn tay giúp đỡ, và thấu cảm – để cho phép cậu có thêm một chút không gian để thở giữa những nỗ lực đến kiệt sức?
Theo nghiên cứu, người tự kỷ giỏi ngụy trang có khả năng tự sát cao hơn nhiều lần so với người tự kỷ có chỉ số ngụy trang thấp. Lý do được cho rằng bởi những suy kiệt trong tinh thần đi kèm những sang chấn tâm lý khác. Bởi cảm giác lạc lõng không thuộc về, áp lực tinh thần kinh niên, từ đó gia tăng khả năng tự sát.
Đó có phải là bài nghiên cứu cậu đang đọc, khi bất tri bất giác kể cho tớ nghe về một “thông tin thú vị” cậu tìm được về tự kỷ hay không? Đó có phải là cách cậu nói cậu cần giúp đỡ, mà khi ấy tớ đã chưa hiểu ra…? Nếu như… Khi ấy tớ không cảm thán một cách ngu ngốc rằng “Nhưng mày trông đâu giống tự kỷ đâu ta…” – dù khi ấy tớ chẳng hiểu bấy nhiêu về tự kỷ, rằng tự kỷ là một phổ, và có vô số những cách biểu hiện khó khăn khác nhau, thì có phải cậu sẽ bớt tự ti hơn không? Có phải cậu sẽ bớt nghi ngờ bản thân để rồi tiếp tục đổ lỗi chính mình và nỗ lực để “trông bình thường” nhiều hơn không…?
Nó khiến tớ chợt nhớ tới, cậu có lẽ đã đem tất cả sự tự ti ấy để bước vào đời. Tuy rằng năng lực của cậu khá ổn định, nhưng cậu lại không thể nào duy trì được bất kì công việc nào ổn định. Mọi thứ đều dần khiến cậu kiệt sức, tiến độ của cậu thất thường, khiến cậu thật khó để có thể tìm được công việc ổn định. Thời gian căng thẳng của tớ cũng trở nên nhiều hơn, câu chuyện của chúng ta khi ấy dần cũng trở nên ít đi… Cậu vẫn sẽ luôn cảm thấy khó lòng kết nối được với một mối quan hệ thật sự, kể cả với tớ.
Cứ thế… Cứ thế… Cho đến khi cậu gửi tặng tớ đôi tai nghe, với lý do cậu sắp mua đôi tai nghe mới. Người ta hay có suy nghĩ người tự khỉ không có khả năng thấu cảm, yêu thương người khác. Nhưng đây sẽ là hành động của một người không biết yêu thương sẽ làm sao?
Tớ vẫn nhớ những lần cậu hào hứng thao thao bất tuyệt diễn giải tớ nghe thông số đôi tai nghe này phù hợp với cậu đến mức nào, chẳng quan tâm tớ có đang mệt hay không. Nhưng tớ cũng sẽ nhớ những lần cậu chợt khựng lại, hỏi tớ một cách “hối lỗ” và lo lắng rằng: “Tao có đang nói nhiều quá không?” Nếu tớ không nói rõ ra, cậu sẽ lo lắng. Nếu tớ bảo “không” dù biểu cảm trong mệt mỏi, với tất cả những gì cậu “học” được cậu sẽ dần trở nên bất an. Nhưng nếu tớ bảo “Ừ. Hôm nay tao hơi mệt xí. Nghe không hiểu lắm những thứ mày đang nói.” Cậu sẽ không chút phiền lòng mà ừ ngay tức khắc, rồi tìm mọi cách quan tâm chăm sóc tớ. Tớ vẫn nhớ khi tớ rơi nước mắt, cậu sẽ tần ngần ở đó, ánh mắt biểu hiện rõ sự bối rối và quan tâm, nhưng lại không biết làm gì cho phải. Cậu sẽ hỏi tớ cậu có thể làm gì cho tớ, đưa khăn giấy, một cái ôm? Có vẻ như thật khó để cậu tiếp nhận cảm xúc của người khác, cũng như thật khó để cậu biểu đạt được tấm lòng của cậu. Nhưng cậu vẫn sẽ biểu đạt được. Cậu tặng tớ một bình hoa nhài tự làm bằng tay, rồi bảo đây là hình ảnh về tớ bên trong cậu, ấy là cách cậu thể hiện tấm lòng. Cậu vẫn sẽ khóc, xót thương và quan tâm đến mọi bất công trong nhân gian, chỉ là thật quá tải để cậu có thể biểu đạt ra bên ngoài mà thôi.
Mọi thứ đã khó biểu đạt với cậu đến mức nào? Từ những nét đẹp, đến những nỗi đau bên trong cậu? Đi cùng với một chiếc mặt nạ nặng trĩu, bao nhiêu điều cậu phải đang giải quyết ở bên trong? Nên cậu đã rất mệt… Rất mệt phải không? Tớ thực muốn hỏi điều gì đã có thể giảm bớt phần nào những mệt mỏi ấy bên trong cậu, để cậu không cần phải đưa ra lựa chọn như thế…
Nếu như mà, cậu có thể được nới lỏng chiếc mặt nạ ấy, những chật vật của cậu được lắng nghe, chấp nhận, thấu hiểu thay vì dò xét và bác bỏ, cậu có sẽ dễ thở hơn không? Nếu như mà, nỗi đau của một người tự kỷ “trông bình thường” được ghi nhận và dễ chấp nhận như người “tự kỷ điển hình”, nỗi đau mà cậu đã luôn phải giữ trong cô độc sẽ được giảm đi bớt? Tất cả những sự dằn vặt và bị chối bỏ ấy bên trong cậu, nếu như mà, được hỗ trợ bởi một chuyên gia am hiểu về tự kỷ và “masking” ở người trưởng thành – có phải phần nào sẽ giảm đi được những tự ti, nghi ngờ bên trong cậu không? Để cậu không cần phải nội quan hóa hết mọi tội lỗi về mình, chìm trong hố sâu tuyệt vọng? Nếu như mà cậu được nhận biết nhiều hơn, được chấp nhận nhiều hơn, phải chăng, giờ đây cậu vẫn đang còn ở đây với tớ? Nở một nụ cười, một đôi mắt sáng rỡ khi phát hiện ra được một thứ khiến cậu hạnh phúc?
Dạo ngần đây, vì nhớ tới cậu, tớ có xem bộ phim Nữ luật sư kỳ lạ Woo Young Woo. Nói về một cô gái tự kỷ làm luật sư, và hành trình hành nghề của cô ấy. Có rất nhiều điểm cô ấy giống cậu đến buồn cười, nhưng cũng rất nhiều điểm không. Đặc biệt là khả năng “masking”, cô ấy như một cái “cậu” hồn nhiên và tự do hơn vậy. Nhưng tự kỷ là một “phổ” mà, phải không? Ai cũng sẽ có nhiều điểm khác biệt, những khó khăn không giống nhau, và những niềm vui độc bản. Chỉ là… Trong bộ phim đó… Dẫu rằng có những kì thị, dẫu có rất nhiều những khó khăn từ chứng rối loạn phổ tự kỷ. Nhưng cô gái ấy vẫn sẽ được chấp nhận, được yêu thương, và làm được điều mình muốn làm. Cách Woo Young Woo nở nụ cười với đôi mắt sáng rỡ cuối phim khi hạnh phúc khiến tớ bật khóc, vì nó thật giống cậu. Nếu ở một không gian khác, nơi mà có những người sẽ chấp nhận khó khăn của cậu, nhìn cậu như cách cậu chính là… Nếu ở một không gian khác, nơi cậu có những sự hỗ trợ hợp lý, để cậu không cần phải tự ti quá nhiều với “khiếm khuyết” của bản thân, để cậu vẫn có thể tỏa sáng ở những điều cậu giỏi và đam mê… Cậu có thể lại mỉm cười với tớ rạng rỡ rồi nói: “Bánh flan chỗ này vẫn đúng là số dzách!” hay không? Hay cả câu bồi rằng: “Tớ vẫn thật không hiểu cậu, sao lại thích ăn chè đậu – bột tan ra trong miệng ngấy chết đi được!”
Tớ biết cuộc đời này đã không còn cho chúng nhiều cơ hội “nếu như” như vậy nữa. Dẫu vậy, ở một thế giới nào đó khác, nếu như có thật, tớ vẫn mong cậu cũng có thể sống một cuộc sống như thế: một thế giới cậu có thể mỉm cười, cảm thấy an toàn, mạnh mẽ với mọi đặc điểm “phi thường” của cậu.
Thương gửi cậu đến cậu, người bạn đã đi của tớ.
Từ một người bạn – “Giá mà đừng để nếu như…”.”
English
Liên hệ với chúng tôi